Triển lãm “Mần chi rứa?”
Khai mạc: Thứ Sáu ngày 20/06/2025 lúc 6:30PM
Ngày: 21/06 đến hết ngày 20/07/2025
Giờ mở cửa: Thứ 2 – Chủ Nhật | 09:00AM – 08:00PM
Vé tham quan: 50.000 VNĐ/người
Triển lãm “Mần chi rứa?”
Khai mạc: Thứ Sáu ngày 20/06/2025 lúc 6:30PM
Ngày: 21/06 đến hết ngày 20/07/2025
Giờ mở cửa: Thứ 2 – Chủ Nhật | 09:00AM – 08:00PM
Vé tham quan: 50.000 VNĐ/người
Annam Gallery trân trọng giới thiệu triển lãm nhóm “Mần chi rứa?” – quy tụ 5 nghệ sĩ miền Trung cùng mang đến những tác phẩm trên nhiều nền chất liệu khác nhau, từ vẻ đẹp nguyên sơ của quê nhà, tĩnh vật đời thường cho đến những biểu hiện trừu tượng của ẩn ức, chất vấn và phản tư.
Nếu như mỹ thuật miền Nam rộn ràng với dòng chảy hiện thực đương đại, miền Bắc vang danh với nền học thuật khuôn vàng thước ngọc, thì miền Trung – dù không phô trương – lại như một mạch ngầm bền bỉ, mang theo vẻ đẹp âm thầm, bền bỉ và một ngôn ngữ nghệ thuật rất riêng. Ẩn mình trong địa thế trùng điệp cùng lớp trầm tích văn hóa – lịch sử ngàn đời, nghệ thuật miền Trung không màu mè, không sinh sôi ồ ạt mà như mạch nước ngầm lặng lẽ – bền bỉ, sâu tầng và luôn chất chứa một tinh thần chân phương, mà lặng lẽ lay động.
Mô tê răng rứa một hồi tôi qua
Lần đầu mình nói quê choa
Cười rung lúm má nắng nhoà khói bom
“Mần chi rứa?” – câu hỏi nghe tưởng chơi chơi, nhưng là cả một cách mở lời đầy duyên dáng của người miền Trung: vừa là thắc mắc, vừa là lời chào hỏi, bắt chuyện thường tình: Đang làm gì đó? Lời mời nhẹ bâng, đưa người xem bước vào một không gian nghệ thuật rộng mở.
Từ Huế, Quảng Nam, Quảng Bình,… 5 họa sĩ mang đến triển lãm nhiều nền chất liệu: từ lớp lụa mịn Mẫn Châu mềm như tiếng ru của má, đến lớp sơn dầu nồng đậm. Có người thu nhặt vẻ đẹp nguyên sơ của quê nhà như một cách cắm rễ vào căn tính, có người lại chất vấn bản sắc và quá khứ qua những biểu hiện trừu tượng, lặng thầm. Từ những mảnh ghép quê nhà, chuyện mộng mị lẫn đời thường để thành một cuộc gặp mặt chan hòa giữa màu sắc, chất liệu và tâm tư.
Triển lãm vừa là một lát cắt, một chất dẫn nghệ thuật kết nối những tiếng lòng miền Trung – vừa riêng lẻ, vừa cộng hưởng. Không phải để hồi tưởng, mà là để cho dòng chảy văn hóa tràn ra – qua ánh nhìn của những người đã sống, đã đi, đã dành nửa hồn mình ở chốn “chôn rau cắt rốn”.
“Mần chi rứa?” – nghe như một câu hỏi chơi tếu táo, mà lại khẳng định chắc nịch: rằng nghệ thuật miền Trung chưa từng lỗi thời, cũng chưa từng chìm lặng. Nó vẫn ở đó – lặng lẽ mà bền bỉ – đợi một dịp để cất lên tiếng nói riêng. Một tiếng nói được nhào nặn từ nắng gió, từ vùng đất giãi nắng dầm mưa, kiệm lời mà thẳm sâu.
Annam Gallery is proud to present the group exhibition “Mần chi rứa?” — featuring five artists from Central Vietnam, each bringing works across diverse mediums: from the raw beauty of their homeland and everyday still life to abstract expressions of inner tension, inquiry, and reflection.
If Southern Vietnamese art dances to the beat of contemporary realism, and the North earns reverence for its golden heritage of academic rigor, then Central Vietnam—though never flamboyant—flows quietly like an underground current. It carries a silent, steadfast beauty and speaks an artistic language all its own.
Rooted in rugged terrain and layered with centuries of cultural sediment, the art of Central Vietnam does not seek extravagance nor explosion. Instead, it unfolds like groundwater: slow, deep, and unwavering—imbued with an honest spirit that stirs not by spectacle, but by sincerity.
Mô tê răng rứa một hồi tôi qua
Lần đầu mình nói quê choa
Cười rung lúm má nắng nhoà khói bom
“Mần chi rứa?”—a phrase both playful and familiar. In the Central dialect, it means “What are you doing?”—but more than that, it’s an invitation, a gentle way to start a conversation. Here, it becomes the threshold to a world of art: a soft call leading viewers into an open, unfolding space of creativity.
From Huế, Quảng Nam, Quảng Bình… five artists arrive with works spun from the threads of home: the silk of Mẫn Châu as soft as a mother’s lullaby, the resinous layers of lacquer, the heavy scent of oil paint. Some collect fragments of rural beauty as a quiet rooting into identity; others confront history and the self through abstraction and silence. Their pieces stitch together dreams and dailiness, nostalgia and renewal—woven into a collective moment where pigment, form, and thought harmonize.
The exhibition is a cross-section, a conduit—where the distinct voices of Central Vietnam resonate in harmony. Not a tribute to the past, but a release of cultural current into the present—filtered through the eyes of those who have lived, left, and kept part of their soul anchored in the land that bore them.
“Mần chi rứa?”—a question spoken with a grin, but holding a quiet certainty: that Central Vietnamese art has never gone still, never gone stale. It is simply waiting—for the right moment to rise, to speak—in its own tongue: shaped by wind, by time, by a land hardened by sun and softened by silence.