Lưu Công Nhân (1929-2007) là cựu sinh viên khóa Kháng Chiến (1950-1953) giảng dạy tại chiến khu Việt Bắc của Trường Mỹ thuật Việt Nam, do họa sỹ Tô Ngọc Vân làm hiệu trưởng và trực tiếp giảng dạy. Trong những tháng năm này, Lưu Công Nhân được thầy Tô Ngọc Vân quý mến và dành nhiều tình cảm vì ông sớm bộc lộ tài hoa của mình qua những bài tập và ký họa thực tế, đặc biệt đã đạt tới đỉnh cao kỹ thuật trong việc sử dụng màu nước.
Khác với các họa sỹ cùng thời – thế hệ thiếu thốn đáng kể về vật chất, Lưu Công Nhân là một ngoại lệ. Sau kháng chiến chống Pháp, về lại Hà Nội, ông được xếp vào nhóm họa sỹ sáng tác hưởng biên chế nhà nước; thế nên, ông có sự tự do và thoải mái trong việc đi trực họa ngoài trời ở nhiều địa phương tại Việt Nam. Thêm vào đó, việc gia đình tạo điều kiện để ông có thể tiếp cận và nghiên cứu các tài liệu mỹ thuật nước ngoài nhằm tích lũy tri thức về nghệ thuật đã giúp các tác phẩm của ông thêm phần vững vàng trong bút pháp.
Ngoài ra, ông cũng dành nhiều thời gian để viết thư gửi cho bạn bè và gia đình để chia sẻ suy nghĩ bản thân về nghệ thuật, việc vẽ và nhân cách họa sỹ. Điều này đã giúp cho đời sống tinh thần của ông trở nên phong phú, “hồn nhiên, thơ trẻ hơn trong sự sâu sắc của một người mẫn cảm với tất thảy mọi thứ quanh mình”. Từ đó, tranh ông cũng đậm đà, sâu sắc hơn về mặt ý nghĩa, nội dung.
Nhắc đến tranh của Lưu Công Nhân, đó luôn là hình ảnh một nông thôn Việt Nam – con trâu no đủ gắn bó với người nông dân, đầy chất “tình”, “chất phác, thuần hậu và bình yên” dù trải qua những sự khốc liệt của chiến tranh, hay đó là hình ảnh người phụ nữ “đẹp dung dị mà gợi cảm, dưới vành khăn mỏ quạ”, với đôi mắt đen ướt, “hiền lành và thiết tha tình cảm”.